Tôi nhìn con hồ ly lớn lông trắng đột nhiên xuất hiện này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mê loạn một cách lạ thường.
Quá đẹp. Dưới ánh trăng, toàn thân con hồ ly này đều lóe lên ánh sáng thánh thiện, một tiếng hét dài này lại du dương, nghe giống như âm thanh từ viễn cổ vọng tới, làm người ta vô thức chìm đắm ở trong đó, đột nhiên muốn quỳ bái.
Suy nghĩ này thật kỳ quái. Đây rõ ràng chỉ một con hồ ly, hoặc là một hồ ly tinh, một Hồ tiên, tôi làm sao có thể đột nhiên có cảm giác này chứ?
Nhưng con hồ ly kêu dưới ánh trăng này lại làm cho Tiệp Dư và cô gái áo đen đang đánh nhau bên cạnh phải ngừng tay, hai người đã tách ra từ lúc nào, mỗi người đều lùi lại và thở dốc, quần áo trên người rách nát, toàn thân đầy thương tích, chật vật không chịu nổi.
Mà cô gái áo đen lại bắt đầu chậm rãi lùi lại, cô ta hạ thấp cơ thể, ngửa đầu, trong ánh mắt đầy sự thù địch, lại dường như lộ ra một chút hâm mộ và căm hận, trong miệng không ngừng gầm gừ, nghe như thị uy, nhưng tôi lại thấy như đang cố tăng thêm lòng dũng cảm cho mình.
Tiệp Dư xoay người lại, chẳng biết từ lúc nào đã lộ ra gương mặt hồ ly, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào cô gái áo đen, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, nhe răng, dáng vẻ dường như dữ tợn lắm, nhưng nhìn vào trong mắt lại vô cùng đáng yêu, giống như mèo con nuôi trong nhà đang cố tỏ ra hung ác với con người, nhưng nhìn thế nào cũng làm cho người ta buồn cười, làm người ta không nhịn được mà sinh ra yêu thương, muốn xoa đầu cô.
Mặc Tiểu Bạch ở bên cạnh đã nhìn tới hoàn toàn ngây người, ánh mắt anh ta vẫn luôn tập trung vào trên người Tiệp Dư, về phần hồ ly màu trắng xuất hiện, anh ta cũng chỉ thoáng liếc nhìn rồi quay đầu đi.
Thấy tình thế sắp xoay ngược trở lại, cô gái áo đen nhìn như đã muốn chạy trốn, Tiệp Dư vẫn ngăn cản ở trước mặt của tôi, nhe răng với cô gái áo đen thị uy. Nhân lúc này, tôi ngẩng đầu nhìn con hồ ly màu trắng này, theo bản năng đếm số đuôi.
A một cái, hai cái, ba cái, bốn cái... Chín cái!
Ôi trời ơi, lại là một con hồ ly trắng chín đuôi, hồ ly chín đuôi trong truyền thuyết!
Chín cái đuôi của con hồ ly màu trắng này đã hoàn toàn mở ra, tung bay trong gió đêm, lay động dưới ánh trăng. Mà lúc này con hồ ly màu trắng cũng đã dừng gọi trăng, cúi đầu xuống, bình thản nhìn chúng tôi. Trong ánh mắt kia đầy yêu thương và ôn hòa, trên người lóe ra ánh sáng trắng thánh thiện không thể xâm phạm, dường như đó căn bản không phải là một con hồ ly màu trắng, mà là thần linh hạ xuống trần gian trong đêm trăng, khiến cả trời đất đều tràn ngập một lực lượng đặc biệt.
Cô gái áo đen dần dần lui bước, lại chậm rãi nằm sấp xuống cúi đầu, dường như ở trước mặt con hồ ly màu trắng, cô ta căn bản không có ý định và năng lực phản kháng. Cuối cùng, khi rời đi hơn mười mét, cô gái áo đen ngẩng đầu liếc nhìn tôi với vẻ tàn bạo, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc bén và bỗng nhiên gầm lên một tiếng, thân hình lướt nhanh về phía sau, chớp hiện trong bầu trời đêm rồi biến mất không thấy nữa.
Tôi ngơ ngác nhìn bầu trời đêm, một tiếng mèo kêu này hình như vẫn vang vọng ở bên tai. Tiệp Dư dần dần khôi phục lại trạng thái ban đầu, chạy tới nhìn xung quanh một lượt mới giậm chân nói:
- Mèo yêu đáng giận, để cho cô ta chạy thoát rồi...
- Mèo yêu, cô nói cô ta là mèo yêu à?
Tôi kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, anh không nghe thấy tiếng kêu của cô ta sao? Con mèo yêu đáng chết, hôm qua nhất định là cô ta loanh quanh ở đây. Tôi còn tưởng rằng cô ta đã chạy mất, không nghĩ tới hôm nay len lén trốn ở chỗ này hại người.
Cô ấy oán hận nói, bỗng nhiên ngẩng đầu mỉm cười nói với con hồ ly màu trắng trên nóc nhà:
- Chị Yến thật là ngầu.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu. Nam Cung Phi Yến, hồ ly trắng chín đuôi này thật sự là Nam Cung Phi Yến sao? Nhưng không đúng, tôi nhớ chị ấy từng nói qua, chị ấy là một con Hồ tiên hơn năm trăm năm đạo hạnh, mà hồ ly chín đuôi chắc là tồn tại cao nhất của Hồ tộc. Cho dù tôi không rõ ràng lắm, nhưng chắc hẳn ít nhất cũng phải mấy nghìn năm đạo hạnh mới được chứ?
Con hồ ly màu trắng này lẳng lặng nhìn chúng tôi. Tiệp Dư vừa nói dứt lời, ánh sáng trên người con hồ ly màu trắng đột ngột phát ra làm người ta lóa mắt. Tôi giơ tay lên che mắt. Một lát sau, ánh sáng trắng này dần dần mờ đi, Khi tôi lại mở mắt nhìn lên, con hồ ly màu trắng đã hóa thành những đốm sáng trắng, biến mất ở trong bóng đêm, một bóng người xuất hiện ở đấy, sau đó nhảy xuống, cười hì hì nói với chúng tôi:
- Thế nào, tôi rất lợi hại đúng không?
Người này không ngờ lại đúng là Nam Cung Phi Yến. Tôi không khỏi há hốc mồm, kinh ngạc nói:
- Chị, vừa rồi thật sự là chị à?
Nam Cung Phi Yến lại mặc bộ quần áo màu đen ôm sát người, ánh mắt giảo hoạt chớp chớp nhìn tôi nói:
- Thế nào? Cậu không tin à?
Tôi ăn ngay nói thật:
- Không tin...
Cô ấy cười hì hì, nhún vai:
- Không tin thì thôi...
Tiệp Dư nhảy nhót chạy tới, cầm lấy tay Nam Cung Phi Yến nói:
- Chị Yến thấy sao? Hôm nay em cũng rất lợi hại nhé. Con mèo yêu đáng chết kia muốn tổn thương Thanh Thiên ca ca, nếu như vừa rồi cho em thêm chút thời gian, em sẽ cắn chết cô ta...
Mặc Tiểu Bạch cũng vui vẻ chạy tới, khẩn trương nói:
- Em họ, em không sao chứ...
Tiệp Dư trừng mắt:
- Ai là em họ của anh, tránh sang một bên...
Nam Cung Phi Yến quay đầu nhíu mày:
- Ai vậy?
Mặc Tiểu Bạch cúi đầu khom lưng cười nói với Nam Cung Phi Yến:
- Hì hì, chào chị họ...
Nam Cung Phi Yến trừng mắt:
- Ai là chị họ của cậu...
Tôi vội vàng giải thích:
- A, anh ta là vội tới đưa ngọc bội cho Tiệp Dư...
Tôi còn chưa nói dứt lời, Nam Cung Phi Yến đã tát cho Mặc Tiểu Bạch ngã xuống đất, khẽ xoa mũi nói:
- Tôi còn nghĩ cậu quen biết một kẻ ngu ngốc như vậy ở đây đấy?
Mặc Tiểu Bạch nhe răng trừng mắt ngất xỉu ngã trên mặt đất, tôi bất đắc dĩ liếc nhìn anh ta rồi móc từ trong lòng ra miếng ngọc bội kia, nói với Nam Cung Phi Yến:
- Chị ra tay cũng quá nhanh rồi. Người ta là tới đưa ngọc bội cho Tiệp Dư...
Tôi kể lại chuyện vừa rồi và chuyện xảy ra khi chúng tôi ở nhà ma vào ban ngày cho Nam Cung Phi Yến nghe. Tiệp Dư đoạt lấy ngọc bội nhìn, vui vẻ nói:
- Ái chà, đúng là miếng ngọc bội tôi làm mất, quá tốt quá tốt rồi. Không ngờ người này nhìn có chút thiếu iốt nhưng vẫn là người tốt.
Nam Cung Phi Yến lại khẽ nhíu mày, nói:
- Sao cậu ta tìm tới đây được?
- Tôi không biết, anh ta rất kỳ lạ, vừa rồi có quỷ gì đó, còn là Hắc Mao Hống bị anh ta hút vài cái đã hút vào trong bụng rồi...
Vì vậy, tôi lại kể ra chuyện Tương Tây Tam Quỷ tới cướp đoạt đồng tiền Yểm Thắng từ đầu tới cuối. Nam Cung Phi Yến nghe một lát, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc. Chị ấy đi tới bên cạnh thi thể nằm trên mặt đất, cúi đầu nhìn và bỗng nhiên nói:
- Hai cánh tay hắn bị đứt, máu thịt mơ hồ, lại bị người cứng rắn cào rách bụng, rõ ràng lúc sắp chết hai tay che ngực hình như muốn bảo vệ thứ gì đó quan trọng?
Tôi không khỏi bội phục khả năng phán đoán của chị ấy, không ngờ vừa nhìn một cái lại có thể phân tích ra nhiều điều như vậy. Nhưng đối với bọn họ mà nói, tiền Yếm Thắng hình như là thứ quan trọng nhất, bằng không cũng sẽ không đêm khuya tới cướp đoạt. Mà mục đích của Y Thắng rõ ràng cũng giống như bọn họ.
Nhưng tiền Yếm Thắng của hắn đã bị Y Thắng cướp đi, hắn còn liều mạng bảo vệ thứ gì vậy?
Theo vết thương kinh người của hắn, tôi chợt nhớ tới khi con mèo yêu lần trước giết chết người áo lam, thứ cướp đi không phải là tiền Yếm Thắng mà là một hòn đá kỳ lạ, nghe bọn họ nói chuyện, vật đó hình như chính là trấn vật gì đó.
Chẳng lẽ người này muốn bảo vệ chính là trấn vật của hắn?
- Trấn vật, chắc con mèo yêu kia cướp giật trấn vật của hắn, nhưng em không biết trấn vật rốt cuộc là vật gì? Nó rất quan trọng sao?
Tôi ngẩng đầu hỏi.
Nam Cung Phi Yến suy nghĩ một lát nói:
- Đó hẳn là công cụ để bọn họ thi triển pháp thuật, hoặc gọi là pháp bảo, thật sự là thứ rất quan trọng, nhưng cụ thể là gì thì chị cũng không rõ lắm. Còn nữa, cô gái kia cũng không phải là mèo yêu, các người đều nhìn nhầm rồi.
Tôi và Tiệp Dư liếc nhìn nhau, kinh ngạc nói:
- Không phải là mèo yêu, vậy cô ta là gì?
- Mèo nô, cô ta chính là mèo nô trong truyền thuyết.
Mèo nô? Tôi lại kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe nói về từ này. Mèo nô, nô lệ mèo sao?
Tôi nghi ngờ nhìn Nam Cung Phi Yến, Tiệp Dư cũng vô cùng tò mò. Nam Cung Phi Yến nhìn chúng tôi, thở dài nói:
- Chị cũng chỉ nghe nói về nó nhưng chưa gặp qua. Mà hôm nay chị vừa gặp được mèo nô kia đã lập tức nhận ra, bởi vì trên người cô ta không chỉ có yêu khí, còn có tử khí...
Tôi càng thêm hồ đồ. Nam Cung Phi Yến giải thích mèo nô cũng không phải là nô lệ mèo, mà là do một vài người tà ác làm phép, lợi dụng cơ thể của người gần chết để tạo ra sát thủ khủng bố.
Trong truyền thuyết, muốn tạo ra mèo nô này cần phải dùng hồn phách của chín mươi chín con mèo chết thảm, giam cầm ở trong bình đất, thả vào trong thi thể của người chết, lại trải qua tám mươi mốt ngày tu luyện, kết hợp thành lệ phách.
Sau khi tạo thành lệ phách, lại tìm kiếm một cô gái trẻ có bốn cột thuần âm, làm cho có trạng thái sắp chết, lúc hồn phách sắp rời khỏi cơ thể, lệ phách của mèo lại được đưa sát tới trên thân, như vậy, cô gái kia sẽ sống lại nhưng trong cơ thể đồng thời có hồn phách của loài người và mèo. Ban ngày có trạng thái bình thường, buổi tối, chỉ cần người làm phép này ra lệnh một tiếng, hồn phách mèo lại bị kích thích, cô gái trẻ lập tức hóa thân mèo nô, cho thấy lực lượng không thể tưởng tượng nổi.
Nam Cung Phi Yến nói, cho dù dùng chính là hồn phách mèo để chế luyện mèo nô, nhưng cũng có can thiên hòa, lại dựa vào thân của cô gái trẻ chuyên môn đi làm nhiệm vụ ám sát, đặc điểm của mèo nô này chính là tốc độ cực kỳ nhanh, ra tay tàn nhẫn, băng tường vượt nóc như giẫm trên đất bằng, đặc biệt buổi tối có thị lực rất tốt, thích hợp nhất là phục kích ám sát.
Nhưng bởi vì mức độ khống chế mèo nô rất khó, tính cách hoang dã dễ dàng bạo phát, hơn nữa quá mức thâm độc, trước đây rất lâu cũng đã thất truyền. Cho tới nay chị ấy cũng chỉ mới nghe qua, không nghĩ đến, hôm nay ở chỗ này lại thấy được mèo nô trong truyền thuyết.
Tôi và Tiệp Dư nghe tới trợn mắt há hốc mồm, hóa ra mèo nô này lại là cơ thể nửa người nửa yêu.
Tôi không khỏi lắc đầu lè lưỡi, nói:
- Nếu chị đã biết, sao vừa rồi không ra tay thu cô ta, hoặc dùng cách gì đó cứu cô ta, lại trơ mắt nhìn cô ta chạy mất chứ?
Nam Cung Phi Yến thần bí nói:
- Cậu rất muốn biết sao?
Tôi liên tục gật đầu, chị lại chớp chớp mắt nói:
- Tôi không nói cho cậu biết...
Tôi không khỏi muốn hôn mê, bất đắc dĩ nói:
- Xin chị, bây giờ đã là lúc nào rồi. Vào thời điểm quan trọng, chị không được giả đáng yêu như thế!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo